-
-
-
Tổng tiền thanh toán:
-
On seeing the 100% Perfect girl one beautiful April morning
25/02/2023
Một buổi sáng tháng Tư đẹp trời, trên con phố nhỏ hẹp ở khu phố Harajuku nổi tiếng của Tokyo, tôi bước ngang qua cô gái hoàn hảo 100%.
Nói thật là nàng không quá đẹp. Lại cũng không quá nổi bật ở một điểm nào. Trang phục không có gì đặc biệt. Mái tóc phía sau còn vểnh ra do nằm ngủ. Nàng cũng không còn trẻ - hẳn phải gần ba mươi, hơi già để có thể được gọi chính xác là "cô gái". Tuy nhiên, từ khoảng cách năm mươi thước tôi vẫn biết một điều: Nàng là cô gái hoàn hảo 100% dành cho tôi. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy nàng, ngực tôi đập thình thịch và miệng tôi khô như ngói.
Hẳn là bạn cũng có mẫu con gái yêu thích của riêng mình – một cô gái có mắt cá chân mảnh khảnh, hoặc mắt to, hay những ngón tay duyên dáng, hoặc những cô gái ăn uống thật từ tốn lại thu hút bạn một cách vô cớ. Tôi cũng có sở thích của riêng tôi, hiển nhiên. Đôi khi trong một nhà hàng, tôi bắt gặp mình đang nhìn chằm chằm vào cô gái ở bàn bên cạnh tôi chỉ vì tôi thích hình dáng mũi của cô ấy.
Nhưng không ai có thể khăng khăng rằng cô gái hoàn hảo 100% của mình sẽ giống một ý niệm đã có từ trước. Tôi rất thích những chiếc mũi, nhưng tôi không thể nhớ dáng mũi của nàng – hay là nàng có mũi không nữa. Tất cả những gì tôi có thể nhớ chắc chắn là cô ấy không phải tuyệt thế giai nhân. Thật kỳ lạ.
“Hôm qua trên phố tôi đã gặp một cô gái hoàn hảo 100%,” tôi đã kể với ai đó.
"Thế à?" anh ta nói. "Xinh không?"
“Không xinh lắm.”
“Nhưng đúng kiểu cậu thích?”
"Tôi không biết. Tôi dường như không thể nhớ bất cứ điều gì về nàng - hình dạng đôi mắt hay kích cỡ ngực nàng.”
"Kỳ quặc."
"Vâng. Kỳ quặc."
“Thế thì,” anh ấy nói, giọng chán nản, “cậu đã làm gì? Nói chuyện với nàng? Đi theo nàng?"
“Không. Chỉ bước qua nàng trên phố.”
Nàng đi từ đông sang tây, còn tôi đi từ tây sang đông. Đó là một buổi sáng tháng Tư thật đẹp.
Ước gì tôi đã có thể nói chuyện với nàng. Nửa tiếng đồng hồ là đủ: chỉ cần hỏi về bản thân nàng, kể cho nàng về bản thân tôi, và - điều tôi thực sự muốn làm - giải thích cho nàng về số phận phức tạp đã khiến chúng tôi bước qua nhau trên một con phố nhỏ ở Harajuku vào một buổi sáng đẹp trời tháng Tư năm 1981. Chuyện này hẳn chắc chắn chứa đầy những bí mật ấm áp, giống như một chiếc đồng hồ cổ được chế tạo khi thế giới đầy ắp hòa bình.
Sau khi nói chuyện, chúng tôi sẽ đi ăn trưa ở đâu đó, có thể xem một bộ phim của Woody Allen, ghé vào một quán bar của khách sạn uống cocktail. Và nếu đủ may mắn, câu chuyện có thể có cái kết trên giường.
Tiềm năng của chuyện tình này gõ cửa lên trái tim tôi.
Bây giờ khoảng cách giữa chúng tôi đã thu hẹp lại còn mười lăm thước.
Làm thế nào tôi có thể tiếp cận nàng? Tôi biết nói gì đây?
"Xin chào quý cô. Cô có nghĩ là có thể dành nửa giờ cho một cuộc trò chuyện nhỏ không?”
Lố bịch. Tôi nghe như nhân viên bán bảo hiểm.
“Xin thứ lỗi, nhưng không biết cô có biết ở khu này có chỗ nào nhận giặt đồ 24/7 không?”
Không, câu này nghe cũng không kém phần lố bịch. Thứ nhất là tôi không mang theo bất kỳ đồ để giặt nào. Ai mà tin được chứ?
Có lẽ nói thật sẽ có tác dụng. "Chào em. Em là cô gái hoàn hảo 100% dành cho anh.”
Không, nàng sẽ không tin đâu. Hoặc thậm chí nếu có, nàng có thể không muốn nói chuyện với tôi. Xin lỗi, nàng có thể nói, tôi có thể là cô gái hoàn hảo 100% của anh, nhưng anh không phải là chàng trai hoàn hảo 100% của tôi. Chuyện đó có thể xảy ra. Và nếu tình huống đó xảy ra, người tôi sẽ vỡ tôi sẽ tan thành từng mảnh. Tôi sẽ không bao giờ hồi phục nổi sau cú sốc đó. Tôi ba mươi hai tuổi rồi, và khi già đi thì người ta không chịu được những chuyện như vậy.
Chúng tôi đi ngang qua nhau trước một tiệm hoa. Một khối không khí nhỏ, ấm áp chạm vào da tôi. Đường nhựa ẩm ướt, và tôi ngửi thấy mùi hoa hồng. Tôi không thể bắt mình nói chuyện với nàng. Nàng mặc một chiếc áo nỉ trắng, tay phải cầm phong bì trắng tinh, chỉ thiếu một con tem. Chắc là: Nàng đã viết thư cho ai đó, hẳn đã dành cả đêm để viết, xét theo vẻ ngái ngủ trong mắt nàng. Chiếc bì thư có lẽ chứa mọi bí mật của đời nàng.
Tôi bước thêm vài bước nữa và quay đầu: Nàng đã tan biến vào đám đông.
Giờ thì tất nhiên tôi biết chính xác những gì tôi đã phải nói với nàng. Sẽ là một bài diễn văn dài, và quá dài để tôi có thể nói sao cho hay. Tôi thường nảy ra những ý tưởng không được thực tế cho lắm.
Như thế này đây. Bài diễn văn sẽ bắt đầu bằng “Ngày xửa ngày xưa” và kết thúc là “Một câu chuyện buồn nhỉ, em có nghĩ vậy không?”
Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai và một cô gái. Chàng mười tám và nàng mười sáu. Chàng không đẹp trai lạ thường, và nàng không xinh đẹp nổi bật. Họ chỉ là một cậu bé bình thường cô đơn và một cô bé bình thương cô đơn như tất thảy những người khác. Nhưng họ hết lòng tin rằng ở đâu đó trên thế giới này có một chàng trai hoàn hảo 100% và một cô gái hoàn hảo 100% dành cho họ. Vâng, họ tin vào điều kỳ diệu. Và điều kỳ diệu đã thực sự xảy ra.
Một ngày nọ, hai người tình cờ gặp nhau ở một góc phố.
“Điều này thật tuyệt,” chàng nói. “Anh đã tìm em cả đời rồi. Em có thể không tin, nhưng em là cô gái hoàn hảo 100% của anh.”
“Còn anh,” cô nói với anh, “là chàng trai hoàn hảo 100% của em, y như những gì em đã hình dung đến từng chi tiết. Chuyện này như một giấc mơ."
Họ ngồi trên ghế đá công viên, nắm tay nhau và kể nhau nghe những câu chuyện đời họ hàng giờ liền. Họ không còn cô đơn nữa. Họ đã tìm thấy và được nửa kia hoàn hảo 100%. Thật là một điều kỳ diệu, một điều kỳ diệu của vũ trụ.
Tuy nhiên, khi ngồi nói chuyện, lòng họ khởi lên đôi chút nghi ngờ: Nếu giấc mơ trở thành hiện thực dễ dàng như vậy thì liệu có bình thường không?
Và thế là, khi cuộc trò chuyện tạm lắng xuống, chàng trai bảo cô gái, “Hãy tự kiểm chứng - chỉ một lần thôi. Nếu chúng mình thực sự là người tình hoàn hảo 100% của nhau, thì một thời điểm nào đó, ở một nơi nào đó, mình sẽ chắc chắn gặp lại nhau. Và khi điều đó xảy ra, và khi biết rằng mình là người hoàn hảo 100% dành cho nhau, ta sẽ kết hôn ngay lúc đó. Em thấy sao?"
“Vâng,” nàng nói, “chúng ta nên làm đúng như vậy.”
Và thế là họ chia tay, nàng đi về phía đông, và chàng đi về phía tây.
Thế nhưng bài kiểm tra mà họ đã đồng ý thực hiện là hoàn toàn không cần thiết. Lẽ ra họ không bao giờ nên làm vậy, bởi vì họ thực sự và chính xác là người tình hoàn hảo 100% của nhau, và việc họ gặp nhau đã là điều kỳ diệu. Nhưng khi còn trẻ thì làm sao họ có thể biết nổi điều này.
Những cơn sóng lạnh lùng, thờ ơ của số phận cứ thế xô đẩy họ không thương tiếc.
Một mùa đông nọ, cả chàng trai và cô gái đều mắc phải trận cúm mùa khủng khiếp, và sau nhiều tuần trôi dạt giữa sự sống và cái chết, họ đã mất hết ký ức về những năm tháng trước đó. Khi họ thức dậy, đầu họ trống rỗng như con heo đất của D. H. Lawrence.
Nhưng họ là hai thanh niên thông minh, có chí và nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ, họ đã có thể tiếp thu đủ kiến thức và cảm xúc để trở lại với vai trò là thành viên chính thức của xã hội. Trời phật phù hộ, họ đã trở thành những công dân thực sự chính trực, biết cách chuyển từ tuyến tàu điện ngầm này sang tuyến tàu điện ngầm khác, có khả năng gửi một bức thư chuyển phát đặc biệt tại bưu điện. Thật vậy, họ thậm chí còn được biết yêu, đôi khi đến 75% hoặc thậm chí 85% yêu.
Thời gian thấm thoắt trôi qua đến kinh ngạc, chẳng mấy chốc chàng trai đã ba mươi hai, cô gái ba mươi.
Một buổi sáng tháng tư đẹp trời, đang đi tìm mua cốc cà phê bắt đầu ngày mới, chàng trai đi bộ từ tây sang đông, còn cô gái, định gửi một lá thư chuyển phát đặc biệt, đi bộ từ đông sang tây, nhưng dọc theo con đường hẹp trong khu phố Harajuku của Tokyo. Họ bước qua nhau ở chính giữa phố. Tia sáng mờ nhạt nhất của những ký ức họ đã mất lóe lên trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhất trong lòng. Mỗi người đều cảm thấy một tiếng thình thịch trong ngực. Và họ đã biết:
Nàng là cô gái hoàn hảo 100% dành cho tôi.
Chàng là chàng trai hoàn hảo 100% dành cho tôi.
Nhưng ánh sáng của ký ức quá yếu ớt, và tâm trí của họ không còn minh mẫn như mười bốn năm trước. Không nói một lời, họ lướt qua nhau, tan biến trong đám đông. Mãi mãi.
Một câu chuyện buồn nhỉ, em có nghĩ vậy không?
Vâng, chính thế. Đó chính là những gì tôi nên nói với nàng.
Ảnh: Twitter @gyoeuls